Kính Vạn Hoa: Những Con Gấu Bông
Phan_4
Nhỏ Oanh tất nhiên không tin là trái xoài khi bị ném trúng lại không chịu rớt. Dù sao cái cuống xoài cũng không phải là cọng kẽm. Nó giòn, dễ gãy thí mồ. Nhưng thấy ông anh mình có vẻ chẳng tha thiết gì với chuyện ném xoài nên nhỏ Oanh chẳng buồn ép uổng hay vặn vẹo. Nó chỉ ngồi thừ ra một cách ấm ức.
Chính vì nỗi ấm ức đó mà một hôm không hiểu Tiểu Long luyện ném chim cách sao, quả bóng lại đập vào thân chuối bắn ngược trở lại trúng ngay vào trán nhỏ Oanh, nó liền bụm mặt khóc bù lu bù loa khiến chàng võ sĩ nhà ta điếng hồn.
– Mày bỏ tay ra tao xem thử nào ! – Tiểu Long cúi lom khom trước mặt nhỏ Oanh, lo lắng nói.
Nhỏ Oanh không những không buông tay, lại còn ngoác miệng kêu lớn :
– Ui da, đau quá !
Tiểu Long nghe bụng nóng ran. Nó càng khom người xuống :
– Thì mày bỏ tay ra đi !
Nhỏ Oanh mếu máo :
– Ðau quá, không bỏ được !
Tiểu Long càng quýnh. Nó nuốt nước bọt :
– Mày nghe đau lắm hả ?
– Ðau lắm ! – Giọng nhỏ Oanh nức nở – Chắc em vỡ sọ mất !
Giọng nhỏ Oanh rõ là cái giọng muốn ăn vạ. Tuy nghi hoặc nhưng Tiểu Long không nén nổi phập phồng. Nó cứ luôn miệng khẩn khoảng :
– Thì mày bỏ tay ra cho tao xem đi ! Hé ra một tí cũng được !
Ðợi Tiểu Long năn nỉ muốn sùi bọt mép, nhỏ Oanh mới từ từ hé tay ra.
Tiểu Long nhìn sững vào trán nhỏ em, rùng mình khi nghĩ đến cảnh cái trán vỡ toác. Nhưng trán nhỏ Oanh vẫn lành lặn như thường. Cũng không hề dây một chút máu.
Tiểu Long thở phào :
– Không hề gì đâu ! Trán mày chỉ bị u một cục thôi !
– U một cục mà anh bảo không hề gì ! – Nhỏ Oanh vừa thút thít vừa nhăn mặt rờ rẫm chỗ sưng.
Biết lúc này càng đôi co càng bất lợi, Tiểu Long không buồn cãi cọ. Nó chỉ nói :
– Mày ngồi đó để tao chạy vào nhà kiếm chai dầu ra xức !
Rồi không đợi nhỏ Oanh kịp có ý kiến, Tiểu Long ba chân bốn cẳng chạy vụt đi.
Lục lọi trong tủ thuốc một hồi, Tiểu Long tìm thấy chai dầu khuynh diệp. Nhưng nó mới cầm chai dầu trong tay, vừa quay lưng chưa kịp bước đi thì ba đã lù lù ôm thùng đồ nghề đi vô.
Sao hôm nay ba về sớm thế nhỉ ? Tiểu Long thấp thỏm nhủ bụng và lấm lét nhìn ba.
Như không hề hay biết gì, ba đặt thùng đồ nghề xuống đất, chậm rãi quệt mồ hôi trán và nhìn Tiểu Long, hỏi :
– Con đang làm gì thế ?
Tiểu Long ấp úng :
– Dạ, con kiếm chai dầu.
– Dầu à ? – Ba ngồi xuống đi-văng – Con mới bị té hay sao ?
Nghe ba hỏi vậy, Tiểu Long mừng rơn. Nó đã định gật đầu đại cho xong. Nhưng rồi sợ ba hỏi tiếp té chỗ nào đưa ba xem thì chẳng biết lấy “bằng cớ” đâu để trưng ra, nó đành bấm bụng đáp :
– Em Oanh té chứ không phải con !
Nghe đến nhỏ Oanh, ba đứng bật ngay dậy, vẻ lo âu :
– Oanh à ? Nó làm sao mà té ?
– Nó có làm sao đâu ! – Tiểu Long gãi đầu – Nó chỉ bị trượt chân thôi !
– Trượt chân mà con bảo là không làm sao ! – Ba có vẻ phật ý – Thế nó đang ở đâu ?
– Nó ở đằng sau vườn ! – Tiểu Long cắn môi đáp, nó hít một hơi dài để tự trấn tĩnh.
Ba đi ngay ra vườn.
Tiểu Long lẽo đẽo đi theo, chân nặng như đeo chì.
Ba bước thẳng lại chỗ nhỏ Oanh ngồi. Chưa tới nơi, ba đã lật đật hỏi :
– Con bị làm sao thế hả con ?
Nhỏ Oanh quay lại, chưa kịp đáp, ba đã kêu lên :
– Ôi, trán con làm sao thế kia ?
Ðã nín khóc, nghe ba hỏi, nhỏ Oanh bất giác rơm rớm mắt :
– Anh Long ném trúng con !
– Thằng Long ném ? – Ba sửng sốt – Nó ném bằng gì ?
Nhỏ Oanh sụt sịt :
– Ảnh ném bằng quả bóng !
Ba quay sang Tiểu Long lúc này đang đứng như trời trồng, mặt tái mét.
– Thế đấy ! – Ba hừ mũi – Vậy mà dám bảo là em té !
Tiểu Long vẫn đứng im, chỉ có những ngón chân ngọ nguậy một cách khổ sở.
– Sao con lại ném em ? – Ba lại gằn giọng.
– Con đâu cố ý ném nó ! – Tiểu Long liếm cặp môi khô rang – Con ném vào cây chuối đằng kia, thế là quả bóng văng ngược lại trúng phải nó !
Ba nhìn nhỏ Oanh :
– Anh Long nói đúng không ?
Nhỏ Oanh đưa tay quệt nước mắt :
– Dạ đúng.
Ba đã định phạt Tiểu Long, nhưng tình huống lại bất ngờ xoay ra như vậy, ba đành thở dài bảo :
– Ðưa chai dầu đây !
Biết giông bão đã trôi qua, Tiểu Long sốt sắng chìa chai dầu trong tay ra.
Một chân quỳ một chân ngồi, ba thấm dầu vào những đầu ngón tay và se sẽ thoa lên chỗ sưng trên trán nhỏ Oanh.
Nhỏ Oanh không bỏ lỡ dịp may để nhõng nhẽo. Nó cứ “ui da” luôn mồm khiến bụng Tiểu Long cứ giật thon thót.
– Không sao đâu ! – Ba nhẹ nhàng trấn an – Chỉ đau một chút xíu thôi, rồi sẽ khỏi ngay ấy mà !
Xức dầu xong, ba đứng dậy định bỏ vào nhà nhưng không hiểu sao đến phút chót, ba lại nhìn về phía những bụi chuối. Tiểu Long nhìn theo ánh mắt ba, tim thót lại.
Quả nhiên, ba hỏi, sau một thoáng trầm ngâm :
– Con làm gì với những bụi chuối thế ?
Tiểu Long chột dạ :
– Con có làm gì đâu !
– Thế những vòng tròn khắc trên thân chuối kia là những vòng gì ?
– Ờ… ờ…
Tiểu Long không biết phải giải thích như thế nào. Nó cứ “ờ, ờ” cả buổi khiến ba sốt ruột :
– Làm gì con cứ “ờ, ờ” mãi thế ? Những vòng đó là những vòng gì ?
Lần này thì nhỏ Oanh vọt miệng đáp thay :
– Cái đó là để anh Long tập ném đấy !
– Tập ném ? – Ba ngạc nhiên.
– Dạ, – Nhỏ Oanh nhanh nhẩu – Ảnh đang tập ném chim !
– Tập ném chim ? Lại trò kỳ quặc gì nữa thế này ! – Ba làu bàu, rồi quay sang Tiểu Long, ba nghiêm nghị nói – Trong ba anh em trai, con là người duy nhất còn được học hành. Do đó con phải cố gắng học thật tốt để tương lai con sau này được sáng sủa, đồng thời để làm gương cho em con. Con thích học võ thì cứ học, ba không cấm. Võ nghệ giúp cho thân thể được tráng kiện, đó là điều tốt. Nhưng ba không muốn con bày thêm ra những trò nghịch như ném chim, ném cá gì đó, vừa ảnh hưởng đến thời gian học tập vừa gây ra những chuyện không hay !
Tiểu Long cuối đầu đứng nghe, đau xót hiểu mình bị rầy oan nhưng chẳng thể biện bạch.
Nó tập ném đâu phải với mục đích ném chim hay ném cá như ba vẫn tưởng. Nó cũng chẳng phải là đứa ưa nghịch ngợm hay quấy phá. Nó chỉ có một ước mơ cháy bỏng là làm sao đem con gấu bông về cho nhỏ Oanh thôi. Nhà nó nghèo, không có tiền mua đồ chơi cho em gái nó. Do đó mà nó phải cố. Do đó mà mỗi buổi chiều nó phải ra vườn kiên trì tập ném đến rã rời cả gân cốt.
Nhưng trước khi chiến thắng trong cuộc “thách đấu” với người chủ gian hàng trò chơi kia, Tiểu Long không thể hở môi cho bất cứ ai trong nhà về dự định của mình. Nói ra khác chi là vòi vĩnh. Và chắc chắn ba mẹ nó sẽ buồn. Anh Tuấn anh Tú cũng sẽ buồn. Vì trong khi chạy ăn từng bữa mà vẫn còn thiếu trước hụt sau, mọi người đào đâu ra một khoản tiền lớn như thế để mua giấc mơ cho em gái nó !
Tiểu Long cũng không thể tiết lộ với nhỏ Oanh những toan tính của mình. Bởi tự trong thâm tâm, nó không tin chắc mình sẽ ném đổ năm chồng lon liên tiếp. Hiện nay nó đang cố hết sức để đạt đến điều đó nhưng kết quả cuối cùng sẽ như ý muốn hay không thì nó không tài nào biết chắc. Do đó, nó ngậm tăm. Nói ra bây giờ, nhỡ không thực hiện được, nhỏ Oanh sẽ càng hụt hẫng. Hoài công chờ đợi một điều gì đó để rốt cuộc nhận ra điều đó không bao giờ đến thì tội nghiệp biết bao !
Chính vì những lẽ đó mà khi bị ba nghiêm giọng rầy la, Tiểu Long vẫn không nói gì. Nó chỉ cúi gầm mặt xuống đất, môi cắn chặt và trên khóe mắt nó, những giọt lệ nóng bỏng đang nghẹn ngào, lặng lẽ ứa ra.
Sau vụ đó, Tiểu Long không luyện ném bóng ở nhà nữa. Bây giờ nó tập ném trên trường.
Khi tiếng trống ra chơi “tùng, tùng” vang lên, nó kéo áo Quý ròm. Thế là hai đứa nhét vội nhét vàng tập vở vào ngăn bàn rồi ba chân bốn cẳng chuồn ra sau hè.
Tiểu Long cố tình không rủ nhỏ Hạnh. Nhớ đến bộ mặt mếu máo của nhỏ Oanh mấy hôm trước, nó đâm chột dạ. Bọn con gái là chúa hay nhè ! Tiểu Long nghĩ bụng, mặc dù nó chưa thấy nhỏ Hạnh nhè bao giờ. Nó không rủ nhỏ Hạnh còn vì một lẽ khác. Nhỏ Hạnh mang kiếng, nhỡ chẳng may quả bóng va phải mặt nó thì đâm ra rách việc. Không khéo thì mù mắt chứ chẳng chơi !
Hôm đi chơi ở Ðầm Sen, nó chưa kịp nghĩ ra chuyện hung hiểm đó. Nhưng từ khi quả bóng “tặng” cho nhỏ Oanh một cú như trời giáng vào mặt thì Tiểu Long bắt đầu lo xa.
Ở nhà, Tiểu Long lấy mũi dao vẽ vòng tròn trên thân chuối. Còn ở trường thì nó lấy phấn vẽ vòng tròn lên bức tường phía sau.
Xong xuôi, Tiểu Long ném, còn Quý ròm đứng coi.
Tiểu Long ném một hồi thì tụi bạn đã tò mò bu lại đông nghịt.
– Thằng Tiểu Long nó làm gì thế hả ? – Một đứa hỏi trổng.
– Chắc nó tập chơi bóng rổ ! – Một đứa đáp.
– Bóng rổ đâu mà bóng rổ ! – Một giọng ra vẻ hiểu biết – Ðây là bóng ném !
Ngay lập tức một tiếng cười hô hố vang lên :
– Cái khung thành bóng ném nó nằm thấp tè ở dưới đất ! Còn ở đây là thằng Tiểu Long nó ném lên trời ! Vậy mà mày dám bảo là nó chơi bóng ném ! Khùng ơi là khùng !
Lập luận của đứa vừa rồi tỏ ra chí lý. Kẻ bị bắt bẻ thoạt đầu định làm thinh nhưng nghe đến bốn chữ cuối cùng, nó không nhịn được, liền nổi cáu vặc lại :
– Có mày khùng thì có !
– Mày khùng ! – Ðứa kia không chịu thua.
– Mày khùng !
Các vị khán giả kéo đến thoạt đầu định xem Tiểu Long làm trò gì, bây giờ chẳng ai buồn ngó ngàng đến Tiểu Long nửa con mắt. Tất cả đều háo hức chú mục đến hai kẻ đang hăm hở đấu khẩu đến sùi bọt mép kia và rõ ràng nếu cuộc chiến ngôn ngữ này mà bất phân thắng bại thì hai vị khán giả đang nhảy loi choi kia dứt khoát phải sử dụng đến chân tay để “nói chuyện” với nhau chứ chẳng sai !
Cuộc náo loạn của những tên “hu-li-gân” nội địa này khiến Tiểu Long không tài nào tập trung đầu óc được nữa. Nó ném ba phát liền, đều chệch ra khỏi vòng tròn.
Chẳng biết làm sao, Tiểu Long đành nhặt quả bóng nỉ cho vào túi rồi quay về phía hai đấu thủ đang nhảy chồm chồm kia, nói lớn :
– Thôi, đừng cãi nhau nữa ! Hai đứa mày chẳng đứa nào khùng hết ! Tụi mày chỉ có làm cho tao phát khùng lên thôi !
Nói xong, Tiểu Long kéo tay Quý ròm, hậm hực quay vào lớp.
Khi Tiểu Long bỏ đi, bầu không khí đang sôi sùng sục kia bỗng nhiên dịu hẳn. Hai đấu thủ đang say máu chuẩn bị lao vào nhau bất giác khựng lại, rồi chợt nhận ra nguyên nhân lãng xẹt của cuộc đụng độ, cả hai tẽn tò thõng tay xuống, lườm nhau một cái ra vẻ ta đây thực chẳng sợ cóc gì ai rồi cùng quay lưng, mỗi người đi một hướng.
Nhưng Tiểu Long chỉ bị quấy rầy hôm đầu tiên. Những ngày sau, khán giả thưa dần.
Ðám bạn tọc mạch mới đầu thấy lạ xúm lại xem. Nhưng rồi thấy Tiểu Long cứ lầm lì lặp đi lặp lại chỉ mỗi trò ném bóng vào tường, mặc dù chẳng hiểu nó ném như vậy để làm gì, những đứa hiếu kỳ đâm chán và dần dần lảng đi chỗ khác.
Rốt cuộc bên cạnh Tiểu Long chỉ còn mỗi Quý ròm.
Tiểu Long quệt mồ hôi trán, mỉm cười ngó bạn :
– Tụi nó chuồn hết, tao mới tập trung tinh thần được !
Quý ròm băn khoăn :
– Nhưng từ nãy đến giờ, tao thấy mày ném ra ngoài vòng phải đến bốn, năm quả là ít !
– Tại tao mỏi tay !
Vừa đáp Tiểu Long vừa rảy rảy cánh tay như để chứng minh cho lời nói của mình.
Quý ròm tủm tỉm :
– Thôi, khỏi rảy ! Tao tin rồi !
Câu nói của Quý ròm khiến Tiểu Long đỏ mặt. Nó khịt mũi phân trần :
– Tao mỏi tay thật chứ bộ !
– Thì tao có nói gì đâu ! – Quý ròm nheo mắt – Nhưng nếu mỏi tay thì nghỉ đi, mai ném tiếp !
– Ừ, mai ném.
Tiểu Long nói xuôi thoe và cất quả bóng vào túi quần.
Cứ vậy, ngày nào cũng như ngày nào, cứ đến giờ chơi là Tiểu Long và Quý ròm lại kéo nhau ra sau hè tập ném bóng.
Tiểu Long càng ném càng thuần thục. Sau một thời gian, nó ném đạt hiệu suất đến khoảng 90 %. Bây giờ ném mười quả, Tiểu Long chỉ để chệch mục tiêu chừng một, hai quả là cùng.
Trước sự tiến bộ khả quan của bạn, Quý ròm không nén nổi hào hứng. Nó phấn khởi đề nghị :
– Hay là chiều nay mình đi đi !
– Ði đâu ?
– Ði Ðầm Sen.
Tiểu Long cắn môi :
– Chưa được đâu !
– Gì mà chưa được ! – Quý ròm cau mày – Tao thấy mày ném “siêu” lắm mà !
– “Siêu” gì ! – Tiểu Long nhún vai, vẻ đăm chiêu – Phải ném bách phát bách trúng mới hòng thắng nổi ! Như hiện nay thì chẳng ăn thua gì !
Quý ròm liếm môi :
– Nhỡ đến đó mày ném trúng năm quả liên tiếp thì sao ?
Tiểu Long nhìn lên vòng phấn tròn trên tường, giọng lộ vẻ xúc động :
– Tao muốn một khi đã quay lại là phải chiến thắng ! Phải chắc chắn chiến thắng chứ không có “nhỡ” !
Trước quyết tâm của bạn, Quý ròm thôi không giục nữa. Nó thở ra một hơi dài :
– Tùy mày ! Nhưng như vậy thì biết chờ đến chừng nào ?
– Mày yên chí ! Không lâu đâu ! – Tiểu Long nói với vẻ quả quyết.
Tiểu Long bảo “không lâu đâu” nhưng Quý ròm chờ hoài vẫn chẳng thấy Tiểu Long đả động gì đến chuyện đó. Một hôm trên đường đi học về, không nhịn được, nó buột miệng hỏi :
– Mày đã định ngày nào đi đến đó chưa ?
– Ðến đâu ?
Quý ròm nhăn mặt :
– Thì đến Ðầm Sen chứ đến đâu !
Tiểu Long thản nhiên :
– Sắp rồi !
– Mày cứ “sắp, sắp” hoài ! – Giọng Quý ròm bực dọc – Chắc tao phải chờ đến Tết Ma-rốc quá !
Tiểu Long mỉm cười :
– Mày đừng có sốt ruột ! Ném lon chứ đâu phải làm trò ảo thuật !
– Á, à, – Quý ròm trợn mắt – Mày mới học được ở đâu cái giọng cà khịa thế ? Mày có muốn tao…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian